Con gái đầu lòng của tôi sinh ra ở Cộng hòa Dân chủ Đức vào đầu những năm 1990. Mẹ cô ấy làm việc trong một xưởng thời trang. Vào thời điểm đó, theo hợp đồng giữa hai nước, tất cả những người lao động sang đây theo diện XKLĐ trong thời gian làm việc đều không được sinh con. Nếu người mẹ muốn sinh con thì phải đưa trẻ về nhà trước khi đi làm hoặc hủy hợp đồng lao động. Trong quá trình mang thai, các cô gái được nạo hút thai rất nhẹ nhàng và không sinh nở. Cơ trưởng phát hiện mẹ mang thai mấy tuần nên đưa mẹ đi khám và báo cáo ban giám đốc. Một hoặc hai ngày sau, nhà máy tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, trong đó có trưởng phòng nhân sự của nhà máy, đội trưởng, người phiên dịch, mẹ bạn và tôi.
Tác giả bày tỏ ý kiến. Trưởng phòng nhân sự buộc phải phá thai, vì theo bác sĩ, việc này không nguy hại đến sức khỏe người mẹ, nếu không nhà máy sẽ chấm dứt hợp đồng. Khi nghe những lời này, mẹ tôi buột miệng: “Không!”
Bình tĩnh vài giây. Tôi bất ngờ trước thái độ của bà mẹ trẻ dưới 19 tuổi. Người quản lý im lặng một lúc, sau đó hỏi ý kiến tôi, và tôi quyết định hủy hợp đồng lao động với nhà máy. Biên bản làm việc có chữ ký của hai bên: cháu bé qua đời, sức khỏe tốt, mẹ con cháu về quê, không về nữa. Vài tháng sau khi ra đời, tình hình chính trị ở Đông Đức bắt đầu biến động theo chiều hướng phức tạp. Nhiều người Đông Đức chạy sang Tây Đức. Thư ký trưởng phòng nhân sự gặp tôi không may: “Mày đuổi Tây chúng nó đi.” Tôi không nghe.
Ngày quốc tế thiếu nhi, xí nghiệp đưa hai mẹ con về quê. Khi cô ấy nhấc chiếc cũi của con gái tôi từ tầng 5 lên ô tô, trưởng phòng nhân sự của nhà máy đã há hốc mồm. Đến giờ xuống máy bay, tôi hôn tạm biệt hai mẹ con.
Hai mẹ con mang theo một lá thư tôi viết cho bố mẹ: “Dì thân mến. Đây là con gái của con. Con sẽ về.” Tôi sống với chú và dì. Bạn yêu mẹ con bạn, và bạn yêu chính bản thân mình. Con trai, ATV. “Máy bay cất cánh. Quá nửa đêm, tôi nằm trên nệm và trở về căn phòng chúng tôi ở. Tôi ném nó xuống sàn, để lại một đống đồ đạc xung quanh. Sau khi chợp mắt, tôi bỗng thấy một khuôn mặt rạng rỡ gọi mình. Tôi ngồi xuống, cửa sổ lớn nứt toác, mây đen che khuất và gió thổi tung rèm cửa … Nhiều cuộc biểu tình nổ ra trong những ngày sau đó, đây là lần đầu tiên trong đời tôi tham gia một cuộc biểu tình của công nhân nhà máy và người dân trong vùng. Kẻ sát nhân dài hàng cây số, không khóc, tay cầm biểu ngữ thể hiện nguyện đoàn kết đất nước với chính quyền, biểu tình nổ ra nhiều nơi, người tham gia rất đông nhưng dưới sự lãnh đạo của công đoàn, chúng không kích động bạo lực. Sau khi các chính khách của Chính phủ lâm thời phát biểu, tôi xem TV trên quảng trường Berlin, hàng ngàn người tụ tập vỗ tay hoan nghênh.- Bức tường Berlin sụp đổ Sau đó, ngày 3/10/1990, nước Đức thống nhất, nhà máy Tongde bị phá hủy. Đóng cửa trên diện rộng Hầu hết lao động Việt Nam được nhà nước bồi thường rồi về nước, tôi lên Bộ Ngoại giao xin giấy mời hai mẹ con, sau khi nhận được thư mời tôi lo hồ sơ, chờ đợi rất lâu hai mẹ con tôi qua. Tôi vượt biên trở lại Đức, khi con tôi mới 13 tháng … – Mẹ tôi và tôi bay sang Nga, sống ở Moscow một ngày một đêm, rồi lên tàu sang Đức. Họ, một cặp vợ chồng nhận tiền đền bù năm ngoái đã trở về quê, giờ để lại con cái cho ông bà nội nuôi, hai vợ chồng nhanh chóng quay lại Chạy êm ru, ngắm tuyết qua cửa sổ , Rừng thông nối liền rừng thông Nàng gào khóc mệt nhọc, nằm trong lòng mẹ ôm con, nước mắt đứt quãng lời ru:
“Bạch Vân bốn phương, con nhìn chàng. Về quê …
Đôi vợ chồng trẻ nằm đối diện nhớ con ôm con khóc. – Vượt biên sang Đức là bước cuối cùng và quan trọng nhất .—— Rừng đêm , Snowy, Snowy Nhờ sự giúp đỡ của người dẫn đường, “Kiên trì! Mèo bị cấm!”. Mẹ cô xách ba lô bế con, một chiếc va li nhỏ do vợ chồng anh mang theo, cô thì thầm vào tai anh: “Con đi với bố, đường nguy hiểm lắm, con muốn đến đó” Con yêu, Tôi không muốn khóc. “
Cô ấy học được một điều rất nghiêm trọng. Cô ấy ôm cổ và tựa đầu vào vai mẹ. Đường quanh co ngoằn ngoèo, có tuyết rơi dưới chân, dòng người hỗn loạn đến nơi nóng nhất của biên giới nước Đức thì đột nhiên bờ trái lao thẳng.Đừng lộ diện, hãy nhìn sâu.
“Nhảy xuống!” Ra lệnh cho hướng dẫn viên. Một nhóm người do dự. “Nhanh lên! Cảnh sát đã đuổi theo!” Giọng nói có trật tự. Người thanh niên ném quần áo trước mặt họ và giơ chân lên. Bà mẹ thì thầm: “Ôm chặt con bé!” .—— Thổi! Cô ngồi đó trong vài giây, sau đó di chuyển người về phía trước, mồ hôi chảy dài trên má của mẹ cô. Cả nhóm bối rối nhìn hai mẹ con …
Khi tôi đi làm thủ tục giấy tờ cho hai mẹ con thì bất ngờ gặp nguyên trưởng phòng nhân sự. Nhà máy bị giải tán, bà xin trở lại đây làm thành viên ủy ban hành chính. Khi nghe tin hai mẹ con trở về Đức, bà mừng lắm, bèn năn nỉ: “Đưa anh ấy về đây! Tôi muốn hôn hai người …”
Đã hai mươi năm rồi. Cô ấy đã hoàn thành khóa học của trường luật. Tuần trước chúng tôi đến thăm bố mẹ và dẫn theo con cái của họ, họ vui như chim. Cô bạn ngồi bên cạnh cười vui vẻ: “Em làm việc của sư phụ, làm hai việc gấp nên không có thời gian về thăm bố mẹ nhiều… Em xin lỗi”. — Văn Tất Thắng- — Cuộc thi “Người Nước Ngoài Yêu Thương” được tổ chức từ ngày 11/5 đến ngày 8/6/2015, giải thưởng cao nhất là 20 triệu đồng. Cuộc thi được tổ chức nhân dịp bộ phim điện ảnh Quyên sắp ra mắt, dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ, tái hiện cuộc sống của những người Việt Nam vô gia cư đầy gian khó. Giữa những tính toán, thù hận, những cuộc chiến băng đảng đẫm máu cuốn đi lớp tuyết đỏ mùa đông. Phim sẽ được chiếu tại các rạp lớn trên toàn quốc vào ngày 19/6. Vui lòng tham khảo thể lệ cuộc thi và phần thưởng. Gửi bài nộp của bạn tại đây. Gửi bình luận của bạn về cuộc thi: nguoivietvnexpress@gmail.com