Bây giờ tôi có một vài quỹ, làm thế nào để thu hút nhiều công ty hơn và giá thuê rẻ hơn nữa. Tuy nhiên, cá nhân tôi thấy rằng chính phủ đặt mục tiêu tăng trưởng 5,5% cho năm tới là quá thấp. Miễn là dòng vốn được bù đắp và sản xuất được khôi phục, nền kinh tế Việt Nam sẽ tăng trưởng ít nhất 6% trong năm tới.
– Về hoạt động đầu tư tài chính, bạn có kế hoạch gì cho các kênh nhạy cảm? Nó giống như một ngân hàng?
– Ở Việt Nam, tôi nghe nói mọi người ở ngân hàng đều thích món này, và tôi cũng vậy, khi tôi thấy mọi người ăn khoai tây, tôi đào với mơ. Đã có lúc người ta tranh nhau mua cổ phiếu, chứng khoán ngân hàng và cứ mua. Từ trước đến nay, không ai dám tham gia, và hôm nay toàn bộ nền kinh tế của tôi đang phải hứng chịu sự tra tấn mù quáng này. Tất nhiên bây giờ phải tính toán lại, không phải tính lại rò rỉ mà là vấn đề thực tế, phải biết rõ nguồn năng lượng tập trung năng lượng của mình ở đâu, trường này không biết thì thà sống chết còn hơn. Giải phóng không thể rời xa mãi mãi. Cho đến ngày nay, tôi và các cổ đông khác tham gia cùng tôi không còn sở hữu một xu cổ phiếu West Bank nào nữa. Cùng với các ngân hàng khác, chúng tôi phải thực hiện giám sát, dù đắt hay rẻ và phải thoái vốn để tập trung vào hoạt động kinh doanh chính. Bài học rút ra cho bản thân là dù lời nhiều thì vẫn nên tập trung vào khu vực nào, nhưng vẫn an toàn vì mình kiểm soát được, mình biết. Đối với các lĩnh vực khác mà bạn không hiểu, đừng lo lắng về nó. Ví dụ như trong đầu tư tài chính, tôi không hiểu nên sau khi bỏ vốn đầu tư, tôi phải ngồi chờ người khác. Đối với tôi, dựa vào một người như vậy không có gì là ngu ngốc.
– Vậy bạn thấy ngân hàng đầu tư là một thất bại?
– Không ai muốn nói rằng tôi đã thất bại, nhưng thật lịch sự khi nói rằng tôi đã không thành công. Không chỉ các ngân hàng, mà ngay cả khi lỗ nặng, các khoản đầu tư tài chính của chúng tôi nhìn chung đều không thành công. Thành thật mà nói, nếu chúng tôi không có ngân hàng, chúng tôi sẽ không phải chịu đựng những nỗi đau như thế này. Khu công nghiệp dù khó khăn nhưng chúng tôi vẫn có thể thu tiền đều đều, kể cả khi lợi nhuận thấp hơn thì có thể yên ổn hơn rất nhiều. Tự dưng gặp rắc rối, giờ thất bại thì phải rút kinh nghiệm.
– Công việc kinh doanh của bạn thực sự hoạt động như thế nào?
– Có một điều chúng tôi tự hào là không có ngân hàng nào cho chúng tôi vay tiền trong một năm mà chúng tôi vẫn sống. Tất nhiên, nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết ngày mai sống chết thế nào. Nhưng phải nhìn vào năng lực của chính mình, trong nội tâm sẽ tự động viên mình tiết kiệm, vượt qua khó khăn.
– Anh tự hào là một doanh nhân biết kiểm soát thời gian, cách quản lý cuộc sống, sống và làm việc dưới áp lực công việc. Vậy tại sao anh ấy bị bệnh sớm như vậy mà anh ấy không thể tham gia vào Quốc hội?
– Kinh tế khó khăn, ngân hàng không cho vay thì áp lực khác rất lớn, không sao cả. Con người ta có thể kiểm soát được ý chí của mình và tự nhủ rằng mình quyết tâm vượt qua khó khăn, nhưng không ai có thể kiểm soát được sức khỏe của mình, nhất là trước những áp lực như vậy. Tôi không phải cố gắng giữ sức khỏe, không sao cả. Tôi nghỉ ngơi khi tôi bị bệnh. Khi tôi có thể quay trở lại, tôi cố gắng quay lại cuộc họp. Râu của tôi dài và bạc, và không có gì xấu hổ vì bác sĩ đã yêu cầu làm như vậy để họ theo dõi tình trạng của tôi. Sợ nhất là cái chết, nhưng nó trông thật xấu xí và không có gì phải lo lắng.
– Bây giờ, nếu bạn ước chính mình, bạn hy vọng điều gì?
– Tôi chỉ muốn vượt qua. Không chỉ tôi mà những anh em khác trong danh sách giàu nhất nhì sàn chứng khoán cũng mơ về điều đó. Trước đây, tôi ít khi làm việc đó, tôi nợ rất ít, và không lo bị nợ. Tôi hy vọng điều này giống như bảo tôi trở về chuồng heo đã hỏng, nhưng cái chuồng này tốt hơn là sống trong lâu đài sang trọng, không phải của tôi, không nhìn ra phiền phức của tôi. Tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng tôi nghĩ nền kinh tế hiện tại là khá tốt. Các công ty sản xuất đang bắt đầu cảm thấy tự tin hơn. Nếu chính sách kinh tế vĩ mô được duy trì như hiện nay thì sản xuất sẽ nhanh chóng trở lại và tôi nghĩ có thể xóa hết nợ xấu trong lĩnh vực này trong vòng chưa đầy ba tháng. Quan trọng nhất là các chính sách kinh tế vĩ mô phải ổn định.