Tôi là khách từ quê hương tôi

Hình minh họa Travelmanphoto.

15-16 tuổi không ở nhà, nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bạn, nhớ bạn, nhớ đủ thứ, nên phải trằn trọc và có chút đam mê đọc sách, nên Văn hóa và lịch sử Việt Nam đủ để tự hào với các đồng nghiệp Mỹ của tôi. Tình yêu này đã thúc đẩy tôi viết gần 50 bài thơ (con cóc) về quê hương đất mẹ, cũng như một số bài hát, có bài báo xin miễn gần 5.000 USD cho Bão Linda miền Trung năm nay. — Đề tài nghị luận-Người Việt xa quê nên về quê hay sinh sống-Em muốn “lược” một đoạn nội dung ở đây để bày tỏ cảm nghĩ của mình, mong góp phần thông cảm cho con đường tự lập và buôn lậu. cảm ơn tất cả. Tôi mới rời Việt Nam được 30 năm và sống ở nhiều tiểu bang trên đất Mỹ. Cánh đồng ngô ở Iowa hùng vĩ nhưng sao không giống cánh đồng nhỏ với khói lam chiều xa xa, có một cậu bé đang dắt trâu về chuồng. Sông Mississippi chảy từ Bắc vào Nam qua nước Mỹ nổi tiếng thế giới, nhưng theo tôi, đây không giống như dòng sông nhỏ kỳ lạ ở quê tôi, con sông từ đó đã thay đổi tâm hồn và hương vị quê hương. Đó là hơi thở của tôi. Nếu nói lâu sợ mở mắt đọc sách thì đây là trường hợp của tôi và quê hương Việt Nam.

Nhiều năm rồi tôi mới có dịp về Việt Nam để tang gia. Ai đi Tây sang Tàu thì không cho tiền, chỉ có Việt Nam là tất cả. Cách đây vài ngày, tôi xách ba lô và bộ đồ chơi golf lên xe buýt, tàu hỏa, tàu cánh ngầm, taxi, máy bay, xe ôm, chắc là từ Lạng Sơn ở Hà Nội đến Vịnh Hạ Long ở Huế. Đà Nẵng (Đà Nẵng) đi thẳng từ Nha Trang đến Đà Lạt (Đà Lạt), dừng thứ Năm (Thủ Đức), đến Cần Thơ (Vũng Tàu), sau đó quay lại Sài Gòn (Sài Gòn). Sau khi thức dậy, tôi ngủ một giấc hai ngày, đi chợ Bến Thành, ăn một đĩa hủ tiếu, uống một ly cà phê, mới một tháng mà tôi thấy thương vùng cao nguyên và vùng sâu vùng xa. Về Việt Nam? Tính toán bao nhiêu lần, có khi cả năm. Tôi đã gặp rất nhiều người từ các anh cả chơi gôn với nhau, các bà già gặt lúa ngoài đồng, các bác lái đò, nhậu nhẹt với những người đạp xe, chấp nhận những đứa trẻ đi lạc trở thành những đứa con của tình bạn, từ trước đến nay đều là “dân giang hồ”. “Cả đêm. Tôi không có thêm tiền để sống ở Việt Nam. Tôi không hối tiếc về những gì mình đã làm. Tôi tự hào và hạnh phúc. – Nhưng thưa quý vị, qua cuộc sống, những bữa tiệc và mối quan hệ thân thiết Tất cả những người mà tôi đã đề cập ở trên, cũng như bạn bè và người thân của tôi, trong mắt họ, tôi cũng là một người viếng thăm, tôi là một cơ hội của khách hàng, tôi đã bị tổn thương rất nhiều, đây là một phần của hệ thống tâm lý nên rất khó thay đổi sau mỗi năm. Stop Nếu chúng ta không chống lại lũ thì chúng ta sẽ phải chịu lũ, chúng tưởng tôi sẽ đi lòng vòng, thì chúng chuẩn bị dùng đủ loại chiêu, thậm chí còn đe dọa dùng kỹ xảo bán nhân phẩm để lấy phần thưởng mà chúng rất muốn tôi. But I’m sad … nhưng mọi người ở Việt Nam thì không như vậy, vì một hôm tôi lắp xe đi mua gạo mà quên mang tiền, ông chủ cười nói “Mày đâu có đâu. Sẽ mang cơm ra ăn. “Trên phố, tôi gặp cháu gái. Cháu gái bà đang bán vé số, sau khi tiêu 50.000 USD, bà nhìn tôi và nói:” Bà bán vé số, không phải ăn xin. “Chân xe đụng vào tiệm, anh thợ cười nói:“ Cho em điếu thuốc cho vui, chứ em mà trúng ”. “Không tiêu được đồng nào.” – Tiếng Việt của tôi như thế này bên trong, ở đâu cũng có người biết. Mặt khác, tôi còn gặp được người “Vịt tôi thổ cẩm”. Ôi, trớ trêu là khi tôi ý thức được những điều này và vô tình bắt kịp vấn đề thực sự thì thật là buồn. Tôi nói điều này vì tôi có thể chứng minh rằng hàng trăm thứ đã xảy ra với tôi như vụ bê bối này. Một ngày nọ, tôi đang đứng trong ô tô, chờ đợi tia sáng của ai đó chiếu vào mình, và sau đó tôi báo cảnh sát để ngăn chặn 10 triệu người. Thế rồi theo hoàn cảnh của người thân, bạn bè của vợ ruột, con ốm, nhà sắp có tiền ăn, nhưng hôm nào ngồi cà phê cũng không uống đến 9 giờ 10 sáng, mẹ tôi mổ tim nên tôi bị viêm. Túi hoành, đợi đấy, là ngày xưa của Diễm.

Vì đau bụng, tôi đang ngồi không yên, đang uống rượu, thấy bạn mình ôm mấy cái ghế, tôi liền làm anh ta chảy máu. Ngày mai, tôi sẽ xin lỗi và trả tiền mua thuốc, cô ấy không nhận, tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Khu phố không phân xử thì công an huyện cười (do vụ nhỏ). Anh ấy ghét quá, tôi đến công an thành phố (do một người quen biết) vào chùa với giá 17 triệu. Tôi cười và nói: “Sao em không nói chuyện với tau một cách nhẹ nhàng mà tự rút lui?”Tôi cảm thấy mệt mỏi sau khi nghỉ hưu … “.—— Còn nhiều vấn đề, nhưng đây là vấn đề xã hội nên tôi hơi buồn. Tình yêu của tôi đủ lớn để quên đi những điều này vì tôi không có chỗ nào để ngồi. Đừng nghĩ về nó mỗi ngày Hương thơm của riêng tôi gợi cho tôi nhớ đến bờ biển dài tuyệt đẹp từ Bắc vào Nam, những dòng sông thơ mộng, những cánh đồng xanh mướt, những người Việt Nam tươi cười, chân chất mến khách, tô mì Quảng chua cay thơm ngon rồi về quê … Đó chỉ là ý kiến ​​của tôi.

Chúc bạn sức khoẻ.

Ngôi trường cũ

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *