Ảnh minh họa: daveandcharlotte.com.
– Hôm nay có thời gian rảnh vào VnExpress và đọc bài viết của anh Văn Nguyễn về quá trình chinh phục cô vợ Hàn Quốc và mẹ vợ. Sau khi đọc bài viết này, tôi rất vui vì tôi thích công việc của mình và tôi hy vọng sẽ chia sẻ nó với các bạn khi đọc bài viết này.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, sau khi tốt nghiệp đại học tôi cũng sống và làm việc tại Hà Nội. Giống như hầu hết mọi người, tôi tìm hiểu về Trung Quốc qua các khóa học lịch sử, sách báo, phim ảnh … Tôi chưa bao giờ đến đất nước vĩ đại này, và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng vợ mình sẽ làm vậy. Là một cô gái Trung Quốc, nhưng mọi thứ đã thay đổi vào năm 2005. Khi đó, vợ tôi đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học ở Nam Ninh, Trung Quốc, sau đó sang Việt Nam học đại học bình thường. Ngoại ngữ là phương án giao tiếp giữa hai trường.
Năm đó, Viện Sư phạm Ngoại ngữ tổ chức lễ kỷ niệm, do có một số công việc nên tôi phải đến trường thường xuyên và giáo dục một số học sinh, trong đó có vợ tôi. Lúc đầu, tôi không biết vợ mình là người Trung Quốc, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng vợ tôi trông dễ thương, điều đó thu hút tôi. Khi tôi nói và hướng dẫn vợ tôi, anh ấy cười (Sau này tôi mới biết tôi nói nhiều vợ tôi không hiểu, vì lúc đó tiếng Việt của vợ tôi còn kém). Đi làm được một tháng, tôi quyết định mời vợ đi ăn tối cùng bạn bè, về phía tôi cũng phải rủ thêm một em trai để tăng thêm sự tự tin. Lần đầu tiên chúng tôi đi chơi cùng nhau, mọi thứ đều ổn, nhưng chỉ có điều là chúng tôi không thể nói quá nhiều vì vợ tôi và cô ấy không giỏi tiếng Việt, không biết tiếng Anh, tôi không biết một người. Đối với tất cả các cụm từ tiếng Trung, tôi chỉ có thể sử dụng tiếng Anh, và em trai tôi cũng có thể. Sau lần đi chơi đầu tiên, tôi bắt đầu dành nhiều tình cảm cho vợ và bắt đầu học tiếng Trung. Sau khoảng sáu tháng tìm hiểu, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Năm 2006 vợ tôi tốt nghiệp về nước thăm gia đình, sau khi ra trường tôi tìm việc cho vợ tôi sinh sống tại Việt Nam. Trước khi vợ đi, tôi đã cầu hôn và cô ấy chấp nhận, tôi 28 tuổi và muốn kết hôn. Khi vợ tôi trở về Trung Quốc, chúng tôi vẫn giữ liên lạc cho đến khi vợ tôi trở lại Quế Lâm. Về nước được khoảng 5 ngày thì không liên lạc được với chị nữa. Trong thời gian đó, tôi như người mất hồn, tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau mà cô ấy không muốn liên lạc với tôi nữa.
Khi cô ấy gọi điện cho cậu bạn cùng lớp, tôi đã tìm mọi cách để liên lạc với tôi. Khi tôi định nói chuyện với vợ thì cô ấy khóc trên điện thoại và nói rằng bố mẹ cô ấy không đồng ý cho cô ấy lấy chồng Việt Nam, cô ấy rất yêu tôi nhưng không muốn làm khổ tôi. Vì nếu bây giờ tiếp tục quan hệ, chúng tôi có thể sống với nhau như vậy nhưng không thể cưới xin đàng hoàng vì gia đình cô ấy phản đối kịch liệt. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ là tôi không muốn mất cô ấy, tôi nói chỉ cần cô ấy ở bên tôi, tôi sẽ không chấp nhận nhu cầu kết hôn. tốt. Qua điện thoại, tôi cảm thấy rất an ủi, tôi nói với vợ rằng ước gì tôi ở Trung Quốc thì tôi sẽ đón cô ấy về Việt Nam.
Vì vậy, tôi đã đến Trung Quốc một mình với hành lý của mình. Vợ tôi nói một số tiếng Trung Quốc và hướng dẫn qua điện thoại. Cuối cùng tôi cũng đến Nam Ninh, nơi cô học và đón cô về Việt Nam. Thời gian đầu về Việt Nam chung sống, chúng tôi vẫn quyết tâm sống chung vì gia đình anh không có hy vọng cho chúng tôi kết hôn. Nhưng rồi tôi nghĩ, nếu kiểu này không được thì bắt đầu tính chuyện lấy lòng bố mẹ vợ.
Bất cứ khi nào tôi gọi điện cho vợ tôi về nhà và yêu cầu bố tôi cung cấp thông tin về bố tôi, tôi sẽ hướng dẫn tôi. Tôi hy vọng mẹ anh ấy sẽ kể một số câu chuyện tích cực ở Việt Nam, nói lên cái hay, cái đẹp và phẩm chất của mọi người. Từ năm 2006 đến năm 2008, vợ tôi đã làm việc này, nhiều lần chồng tôi hỏi vợ tôi có yêu ai không và tôi làm thế nào. Vợ tôi luôn nói rằng tôi cũng yêu tôi, luôn yêu tôi và chăm sóc cô ấy.
Vận may cuối cùng cũng đến, cuối năm 2008 gia đình vợ tôi có việc và vợ tôi về. Luật đã mời tôi đến gặp tôi ở Trung Quốc, vì vậy tôi muốn gặp may mắn. Trước cuộc họpĐối mặt với nó, tôi run lên vì biết rằng cuộc gặp gỡ này có ý nghĩa quyết định tất cả, khi gặp bố mẹ vợ, trong đầu tôi đã cố gắng tưởng tượng và nghĩ ra nhiều cách giao tiếp, nhưng suy nghĩ quá kỹ khiến tôi bối rối. Cuối cùng, tôi nghĩ rằng sẽ ổn nếu hành động theo bản chất và tâm trí của mình.
Sau ba ngày đầu bối rối, bối rối, phán xét và đánh giá, bố mẹ và anh rể tôi thực sự chấp nhận tôi. Trong vài ngày tiếp theo, mọi người trong gia đình vợ tôi đã chăm sóc tôi (thành thật mà nói, rất Hãy cẩn thận, dù tôi đã 30 tuổi nhưng tôi vẫn coi mình là một đứa trẻ). Vợ chồng tôi đưa tôi đi gặp họ hàng và chơi ở một số điểm du lịch, tôi rất vui trong thời gian đó. Trước khi về Việt Nam, tôi đã xin phép được đưa bố mẹ chồng về thăm ngoại trong thời gian sắp tới. Từ đó, mọi việc diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch, vợ chồng tôi bàn bạc thực hiện, tuy có nhiều khó khăn trong quá trình thực hiện.
Cuối năm 2009, chúng tôi chính thức kết hôn và từ hôn. Được tổ chức tại Trung Quốc và Việt Nam, chúng tôi hiện đã sẵn sàng chào đón một thành viên mới trong gia đình, con trai của chúng tôi, dự kiến sẽ chào đời vào tháng Giêng. Đến đây, tôi cảm ơn những người đã giúp đỡ tôi trong lần đoàn tụ với vợ.
Tôi muốn tâm sự và chia sẻ ở đây, xin cảm ơn các bạn đã đọc và viết bài này, và mong rằng các cặp vợ chồng hay các cặp vợ chồng ở các quốc gia khác nhau như chồng tôi đều khỏe mạnh, hạnh phúc và may mắn. Hai vợ chồng nếu có hứng thú muốn kết bạn, chia sẻ cùng vợ chồng tôi vui lòng liên hệ theo địa chỉ mail tôi đã gửi cho tòa soạn. -Teken
Chia sẻ cảm xúc của bạn về tình yêu / hôn nhân với người lạ tại đây. Người đọc nên viết bằng tiếng Việt nhấn mạnh.