“Khi máy bay cất cánh khỏi sự hỗn loạn — lần cuối tôi quay đầu lại để xem — Tôi đã chạy đi đâu? — Tôi không hiểu. — Tôi sẽ đi đâu? —Chỉ có Chúa mới biết.
Sue Bylund đã viết trong tập thơ của mình: Năm 44 tuổi cô lên máy bay và rời Sài Gòn cùng 17 đứa trẻ khác. , Su (Sue) chào đời được 36 ngày tuổi, 5 tuần tuổi, còn quá nhỏ để biết rằng cuộc đời mình đã thay đổi khác hẳn. Tuy nhiên, theo năm tháng, nỗi buồn của một đứa trẻ mơ hồ về nguồn gốc của mình ngày một nhiều hơn, đủ để buộc bà phải quay lại Việt Nam hàng chục năm để tìm ra sự thật. Billund lần đầu tiên chuyển đến Úc. Ảnh: Người cung cấp Chuyến bay của Định mệnh Su (Sue) sinh tại Bệnh viện Phụ sản Sài Gòn ngày 18/4/1974, tên là Lưu Thị Vân, được cô nhi viện cưu mang. Chỉ một tháng sau, tên của đứa trẻ vẫn đỏ, và có lời hứa sẽ chuyển giao quyền nuôi con cho vợ chồng Richard và Marlene. – Ngày 24 tháng 5 năm 1974, tôi được chuyển đến Úc. Và bắt đầu một cuộc sống khác với cái tên mới Sue Bylund “, cô nói với VnExpress.
Một cô gái châu Á da ngăm, tóc đen lớn lên trong tình yêu thương vô điều kiện của bố mẹ nuôi, những người anh da trắng và tóc vàng. Họ không chỉ Không giấu giếm chuyện Sue là con nuôi, thậm chí còn công khai nói về điều đó – Khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ hiểu hết bi kịch và nỗi đau đã thôi thúc tôi. Su kể rằng sau này cô biết rằng mình đã mất gia đình và gia đình trong chiến tranh. Danh tính. “Khi cha nuôi của tôi mất năm 9 tuổi, tôi bắt đầu biết cảm giác mất đi một người thân yêu là như thế nào. “Mẹ của cô ấy, một giáo viên tiếng Anh, thường xuyên mời họ chào đón và giúp đỡ các gia đình nhận nuôi khác. Sue sống trong một môi trường đa văn hóa và dần nhận ra rằng nguồn gốc của cô ấy khác biệt, và biết rằng có rất nhiều điều đằng sau chuyến đi của cô ấy đến Úc. Các câu hỏi cần được trả lời.
“Tôi biết tôi sẽ không thể mở cửa. Su nói: “Khi một người lạ hoặc người quen hỏi tôi đất nước này là gì và tôi đã đến Úc như thế nào, tôi sẽ rất hạnh phúc. Tôi thực sự sợ những mối liên hệ của mình và tổ tiên Việt Nam của tôi. Tôi sợ những điều mà tôi không biết nhiều. “-Sue Bylund, bố mẹ và hai anh nuôi đến từ Úc. Ảnh: Cung cấp tính cách – bước ngoặt giúp Sue thoát khỏi nỗi sợ hãi và bắt đầu truy tìm cội nguồn là khi con gái cô sinh năm 1999. Khi đang viết giấy khai sinh, Sue ngạc nhiên khi thấy nhiều tài liệu có thông tin về cô đã được chính quyền địa phương lưu trữ từ lâu. — Đây là cơ sở mồ côi, giấy đính hôn của một luật sư Việt Nam, “Bằng chứng miền Tây”. Trong đó, cô phát hiện ra mình là con của một người phụ nữ tên Lưu Thị Hạnh, cô là một người đàn ông vô danh, không hiểu vì lý do gì mà mẹ cô đã bỏ rơi con gái mình tại cô nhi viện Sancta Maria, Sài Gòn. — Những manh mối này đã khơi dậy hy vọng của Su và khiến cô ấy trở lại Việt Nam lần đầu tiên. Thời gian này của 27 năm.
Du lịch đến Việt Nam để tìm mẹ
Trước chuyến đi của Av, Su có cơ hội nói chuyện với cựu chiến binh người Úc Graham Edwards, người từng chiến đấu ở Việt Nam nhưng bị mất đôi chân trong chiến tranh. Anh về Việt Nam lần đầu tiên trước khi gặp Su. Edwards kể cho Sue nghe về những gì đã xảy ra vào năm 1974 và tác động của cuộc chiến năm xưa đối với cuộc sống của họ.
Với sự hỗ trợ đắc lực của Edwards, Sue đã đưa nhiều người phụ trách. Anh liên lạc với anh và luận văn cá nhân trở về Việt Nam vào năm 2011, địa chỉ đầu tiên là Bệnh viện Phụ sản Cống Quỳnh tại Quận 1, TP. Không biết tiếng Việt thì không có kết quả như mong đợi, nhưng một phép màu nhỏ đã xảy ra với Su. Cô được đoàn tụ với người y tá cũ đã chăm sóc cô vào năm 1974.
“Cô ấy khóc và nói rằng cô ấy đã chăm sóc hàng trăm đứa trẻ và sau đó gửi chúng ra nước ngoài. Cô ấy không ngừng nghĩ về số phận của chúng. Tôi là người đầu tiên đến đây. Hãy quay lại tìm cô ấy, ”- Su nói. “Cô ấy cười, rơm rớm nước mắt, hạnh phúc khi thấy tôi khỏe mạnh và ôm tôi vào lòng. Khi chúng tôi chia tay, cô ấy đã ôm con vào lòng” – Sue Blairund, khoảng ba tuổi ở Australia. Ảnh: Vai diễn cung cấp – Theo sự hướng dẫn của nữ y tá, Su tiếp tục đến UBND Q.1, thì bất ngờ khi một nam công an xuất trình tập hồ sơ có giấy chứng nhận. Họ của ông lúc sinh ra là Lưu Thị Vân. Dòng chữ màu xanh lam ở góc dưới bên phải cho hay mẹ anh, bà Lưu Thị Hạnh, sống ở “Phú Thọ Xiangluo 14”.
Manh mối có vẻ có giá trị này cuối cùng lại đi vào ngõ cụt. Sau nhiều lần tìm kiếm, xác minh, Kiện được biết địa chỉ trên là đường Lũy Bán Bích, quận Tân Phú. Nhưng khi đến đây, cô ấy không thu thập được gì cả. Nhiều năm sau, Su tiếp tục trở lại Việt Nam nhưng vô ích. Bà nói: “Tôi biết rằng trong chiến tranh, khu vực này là nơi người Việt Nam mất nhà cửa nên địa chỉ là: đây chỉ là chung chung và tạm thời. Mọi thứ đã thay đổi sau năm 1974”
Kể từ ngày đó Kể từ đó đến nay, hành trình tìm mẹ của Sue vẫn chưa hoàn thành, còn nhiều khúc mắc chưa được giải đáp. Trả lời: Mẹ bạn thật là Lưu Thị Hạnh, bà ở đâu? Còn sống hay đã mất? Ai là cha của bạn? Tại sao bạn lại từ bỏ? Hay tên của bạn có ý nghĩa gì?
“Không tên hay địa điểm, ngày tháng
từ nơi em trở thành của anh
một nụ hôn nhẹ lên má của cặp đôi này
Không biết cô ấy đã bao giờ làm điều này chưa? “- -Người nghiện tiếng Việt – Thuở nhỏ, Sue đã rất tức giận với những suy nghĩ về quá khứ. Cô từng hy vọng mình có thể che giấu ngoại hình và giọng nói tiếng Việt khỏi đám đông. Theo thời gian, tình yêu thương của bố mẹ và hai anh nuôi đã giúp cô tìm lại sức mạnh cho mình.
Dù chưa được đoàn tụ với mẹ nhưng sau khi trở về Việt Nam cách đây 17 năm, Sue đã kết hôn với một mạng lưới những người Việt Nam nhận con nuôi từ khắp nơi trên thế giới. Cô xây dựng mối quan hệ với họ, chia sẻ thông tin và giúp họ tìm cách kết nối lại với Việt Nam và tìm gia đình. Bà hiểu những khó khăn mà các em trong công tác chăm sóc nuôi dưỡng gặp phải trong quá trình tìm về cội nguồn, và những trở ngại mà nhiều bà mẹ hàng chục năm qua vẫn không thể tìm được con mất tích. Tất cả những người con nuôi đều có đủ niềm tin vào bản thân và sẵn sàng tìm một gia đình. Su nói: “Chúng tôi vận chuyển từ khắp nơi trên thế giới đến châu Âu, xa ảnh hưởng của văn hóa Việt Nam và châu Á.” “Cả hai người đều phải nhận ra tổ tiên của người Việt và cố gắng hiểu ý nghĩa của nó. Các đồng phạm được Việt Nam nhận làm con nuôi đã hỗ trợ 20 người tìm gia đình tại Việt Nam. Đơn vị dự kiến sẽ tổ chức một sự kiện tại TP.HCM vào tháng 4 năm 2020 để gặp gỡ các bà mẹ nuôi và trẻ em nhằm giúp họ có cơ hội đoàn tụ nhiều hơn. Những người tham gia có thể cung cấp thông tin cá nhân và DNA để tìm người thân, hoặc chỉ gặp gỡ những người đồng nghiệp và chia sẻ những câu chuyện, kinh nghiệm và cảm xúc.
Danh sách 20 Con nuôi của Cha Mẹ Việt Nam-Sue Bylund. Ảnh: Nhân vật lịch sự
Su lớn lên trong môi trường đa văn hóa, hiểu thế nào là Tết, nếm được món ăn Việt Nam và thấy người Âu đối mặt với Châu Á hàng ngày, họ may mắn hơn những đứa con nuôi khác.
Cô ấy hiện là nhà thiết kế nội thất, có công việc kinh doanh riêng và làm việc cho Ủy ban Xây dựng Trường học Victoria. Dù không sống ở Việt Nam nhưng duyên nợ của cô với nơi này vẫn được giữ nguyên và tiếp tục tồn tại theo một cách khác.
Con gái đầu của Su đã mất một năm để sang Việt Nam dạy tiếng Anh trong một trại trẻ mồ côi ở Vũng Tàu. Đi học đại học ở Úc. Cô ấy là “máu thịt” đầu tiên trong cuộc đời của Sue.

“Một cô gái sống ở Việt Nam lâu hơn tôi. Điều này rất đặc biệt. Nó nhắc nhở chúng tôi về mối liên hệ. Với Việt Nam, tôi vẫn mạnh mẽ qua nhiều thế hệ”, Su nói. “Tôi tin rằng một ngày nào đó, tôi sẽ giải đáp được thắc mắc của mình và gặp được những người tôi yêu quý nhưng chưa biết.