Lo người này thả bom cố xuống xe nên chúng tôi yêu cầu toàn bộ hành khách xuống xe kiểm tra. ——Máy bay cất cánh muộn hơn một giờ so với kế hoạch. Máy bay cất cánh, tôi ngắm nhìn Hà Nội từ cửa sổ trước khi rời đi. Nỗi buồn bủa vây tâm hồn một người sắp ra đi … Sau hơn chín giờ bay, chúng tôi đến với Xứ sở Bạch Dương. Mọi người mệt mỏi với việc chèo kéo nhau trong quá trình nhập cư. Hành khách và dịch vụ đón khách chỉ được phân cách từ cổng lên máy bay. Hành khách lo lắng, bên ngoài dịch vụ đưa đón ồn ào, hỗn loạn. Người đến đón không phải người nhà mà là nhân viên phục vụ, có nhiệm vụ đón khách tận nhà và nhận tiền. -Tôi nhìn nghiêng, một số khách được đón bằng dịch vụ cửa VIP nên rất nhanh. Còn chúng tôi, chúng tôi tiếp tục chiến đấu vì nhịp cầu chung. Bên ngoài, những người hầu chạy lại đọc tên khách như thể họ đang ở nhà. Tôi nghe ai đó nói tên mình, và tôi hét lên, “Có!” Anh ấy chỉ hét với tôi: “Điếc, hay sao em không trả lời?” .—— Tôi đang chơi thì một người đàn ông khác đang làm nhiệm vụ nhìn tôi và hét lên: “Đm, anh vào đi để cho đứa khác dậy. Trước đó “Tôi như phát điên lên, không dám nói gì, nhưng anh chàng trực ban quản lý đã mắng tên này và bảo tôi đứng lên… Một cô gái Nga xinh đẹp mở hộ chiếu nhìn tôi. Sau một phút suy nghĩ, cô ấy nói: “Được rồi!”. Tôi bước ra khỏi cổng hải quan và dường như đang trốn thoát.
Đồng hồ bên ngoài lạnh -5 độ, nhưng tôi đã đổ mồ hôi. Tại thời điểm này, tôi chỉ định xem qua. Một nhóm khách Việt Nam không may bị mắc bẫy bởi những người Tây da trắng cao to.
Người phục vụ đưa tôi đến gặp gia đình tôi, và sau đó cô tôi đã mang chiếc hộp của tôi trở lại kịp thời (do có tên trên hộp). Tôi nói điều gì đó không hài lòng với chú tôi “Sao chú không đến với chú?” Chú cười và nói: “Chú có đón‘ BÀ ’đến lấy mọi thứ không?” Tôi hỏi: “Thẻ của ai?” Chú đáp: “ Đây là những cậu bé chuyên vẽ đồ ở sân bay. “
Tôi mang đồ ra ngoài và có vấn đề với trạm bảo dưỡng. Người bán hàng chỉ vào màn hình máy tính hỏi: “Mang ít thịt khỉ không?” Bác tôi cười, sau đó móc ví và đưa cho nhân viên 30 đô la. Cô ấy đã nói điều gì đó “Pharaoh” mà tôi chỉ mới nghe nói đến (hay).
Trên đường trở về từ sân bay, tôi đã nghĩ về “cướp biển”. “. Chú tôi nói là côn đồ, sống ngoài cửa người Việt Nam mới qua. Họ liên hệ với mấy nhân viên ở sân bay của bạn để chuyển hàng. Thực ra hàng nhập từ Việt Nam chỉ là” hương thảo mộc nội địa “thôi”. Ít ai phàn nàn.
Quà tôi gửi là do chú tôi gọi, vì cái tên rất lạ hay gọi là “hàng khô”. ”. Bác tôi nói “hàng khô” ở Nga rất đắt, nhất là vào mùa đông, các trang trại trồng rau của Việt Nam ở Nga không hoạt động được, dù thế nào thì hàng Việt Nam thật luôn đắt hơn, đắt hơn rau Việt trồng ở Nga. chào mừng bạn. -Khi được hỏi về giá cả, chú tôi khôn ngoan trả lời: “Thịt chó sống 20 $ / kg; rau muống 8 $ / kg; rau cải 35 $ / kg; sả tươi 1 $ / củ …”. Nghe xong bảng giá của bác mình muốn rụng tim luôn! Ở quê, tôi có thể mua xe đẩy và vận chuyển chỉ với 20 đô la … Tôi tính rằng hộp của tôi chứa 7 kg thịt chó, 3 kg cua và 30 kg rau, coi như chú tôi. Giá, tiền này sắp hết!
Về đến nhà đã là 11 giờ tối nga, trong phòng khách đã có rất nhiều bằng hữu đang đợi, bọn họ vui vẻ đón lấy liền đem thịt chó đóng hộp lấy ra! Sau khoảng 40 phút, căn phòng tràn ngập mùi thịt chó nướng và mắm tôm. Ai cũng cười nói làm tôi quên mất mình đang ở xa nhà hàng vạn cây số ………… (theo tháng 6) -Phần 2 Phần 3 Phần 4
– —