Mùa xuân ở nhà

Ảnh do tác giả cung cấp.

35 tuổi là một khoảng thời gian dài đối với một người, với những người xa quê như tôi thì 35 tuổi dường như còn dài hơn rất nhiều. Tôi còn nhớ rõ ngày đầu tiên đặt chân đến Mỹ, lòng tôi hững hờ và đầy xa lánh. Mỗi mùa xuân, tôi đi biển và nhìn chằm chằm vào nhà, trái tim tôi bóp chặt, cho đến khi nước mắt rơi, rồi tâm hồn tôi trở nên mềm mại. Sau này, tôi biết rằng những giây phút này là động lực quý báu cho sự phấn đấu của tôi trên quê hương thứ hai.

Khi tôi ở Việt Nam, thương hiệu của tôi đã được lan rộng nhờ nghề nghiệp của tôi. Một nửa mảnh đất cong hình chữ S. Xuất phát từ khu vực trung tâm thường xuyên có gió chướng, những làng chài, những bãi cát phía Nam với cánh đồng lúa xanh rì, làng mạc, sông lớn… đẹp đến nao lòng. Dù đã trải qua bao nhiêu năm ở xứ người, nhưng tất cả đều không bao giờ rời khỏi trí nhớ của tôi.

Tôi rời quê hương năm 24 tuổi, tôi nhớ bố mẹ, nhớ nhà, nghĩ đến tôi và khóc. nhiều năm. Đã trải qua vài tháng trong hành trình bất khả kháng. Nhưng có lẽ những giọt nước mắt đó đã thôi thúc khát vọng trở thành công dân kiểu mẫu của xã hội mới trong tôi. Nhận ra rằng sự thiếu thốn của quê hương là động lực thúc đẩy tôi nỗ lực ở trường học và công việc, tôi đã thành công trong việc hiện thực hóa giấc mơ mà cha tôi giao phó bằng quá trình kiên trì và tiết kiệm. Tôi tự hào vì được tô thắm thêm dòng máu của ông cha đất nước, tôi là công dân có ích cho xã hội và là quê hương thứ 2. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nào nhớ nhà tưởng chừng như không thể gạt nước mắt nhiều lần. Rồi một ngày mùa xuân, từ cửa nhà bạn tôi nhìn ra biển trời bao la, lòng tôi quặn thắt, nước mắt tự dưng chảy dài trên mi, nếp nhăn tuổi tác, đầu tôi rất nóng, rõ ràng là máu trong tim tôi đang đập. Giờ đây, sóng gió, dấu vết nơi chôn nhau cắt rốn của những hình ảnh này dường như còn rất rõ, như chưa hề bị lớp bụi thời gian làm phai mờ.

Tôi vịn vào thành ghế và lau mồ hôi. Chấm trên trán, giờ phút này, tôi gọi đó là định mệnh của đời mình. Tôi quyết định tổ chức chuyển toàn bộ tài sản cho các con. Rồi một ngày, trong cái lạnh của miền Tây, tôi trở về quê hương.

Khi tôi xuống xe tại sân bay, vào ngày lễ hội mùa xuân, lòng tôi háo hức như một đứa trẻ. Tìm được một mảnh đất nhỏ nép mình trong vòng tay, tôi thấy mình thật thích thú. Miễn là 35 năm như ngày hôm qua. Mùa xuân tươi đẹp, mang đến cho con người sự sống và tình yêu. Trăm hoa nở rộ mùa xuân tươi đẹp, lau xa, đón những đứa con lưu lạc về nhà. Đối với tôi, mùa xuân đã thức dậy trên cõi tha hương, tuy muộn màng nhưng tôi đã về, tôi đang sống trong mảnh đất tình yêu.

Đây là nguồn thứ hai của đất nước tôi. Tôi sống, làm việc và hòa nhập xã hội, mong muốn cống hiến. Bạn bè, thân hữu đã tạo điều kiện để tôi sử dụng những kiến ​​thức tích lũy được trong những năm tháng nơi đất khách quê người. Dù đôi lúc cũng chạnh lòng với tư cách là một người Việt di cư, nhưng với tư cách là một người khách nơi mình sinh ra, đối với tôi, tôi đã thích nghi được với nhịp sống hối hả của công cuộc xây dựng và đổi mới đất đai. Nước là một niềm hạnh phúc lớn lao, không gì có thể so sánh được.

Nguồn kia luôn đẹp như thường. Tôi đi chùa, mong quê hương ước mơ phồn vinh, mong gia đình, bạn bè đón Tết an lành.

Nguyễn Đại Thành

Xin mời quý độc giả gửi cảm nghĩ về Lễ hội mùa xuân Việt Nam trong bài dự thi.

Vietnam Airlines hân hạnh tài trợ cuộc thi “Sắc xuân quê hương”. Xem thể lệ cuộc thi “Quê hương mùa xuân” tại đây.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *