Sinh viên năm nhất của Adelaide

Thành thật mà nói, bạn là một sinh viên hàng không ở Úc. Hồ Bắc — Adelaide là một thành phố buồn và yên tĩnh, một thành phố của học tập và người già, như tờ báo đã từng nói, điều buồn nhất là khi trường bay về New York. Vùng ngoại ô chỉ được bao quanh bởi các nhà máy, vựa muối và núi.

Bàn thờ ngày Tết do các sinh viên ở Adelaide sắp đặt có đầy đủ bánh chưng xanh, giò bánh mì và giò lụa. Ảnh: Hồ Bắc .

Tôi nhớ cái Tết năm ngoái, cái Tết đầu tiên không ở nhà không ai nói với ai câu nào mà nỗi buồn cứ đọng lại trong mắt mỗi người. Cộng đồng người Việt nhỏ bé, cuộc sống ly tán, chán nản và buồn bã, vì phần lớn họ không hài lòng với cảnh sum họp ngày Tết. Dường như ai cũng đang cố gắng quên đi, cố gắng xóa bỏ những hoài niệm, lo toan về nén hương, bánh chưng xanh, những phong bao lì xì và không khí ấm cúng, thánh thiện của đêm giao thừa. -Năm ngoái hầu như vẫn còn học sinh, cũng đi chợ, nấu nướng, tìm Ban Trung, hương hoa quả, dựng bàn thờ ngoài trời hướng Bắc, nơi cha mẹ, anh chị em, bạn bè quây quần chờ đợi. Một năm mới đầy hy vọng.

Cả ký túc xá sinh viên đều đã ngủ, có gần 20 sinh viên Việt Nam túc trực đến 3h30 sáng để đón giao thừa, gọi điện và nhận lời chúc Tết dù sáng hôm sau vẫn còn người. Đi bay mà chẳng ai chợp mắt được, cái Tết đầu tiên bỏ nhà ra đi.

Đêm giao thừa, mọi người thắp hương, dạo quanh, bắc thang trong không khí êm đềm, không pháo hoa, không tiếng nhạc, chỉ có bầu trời đầy sao, cây cỏ im lìm, lòng thương nhớ Việt Nam, thương nhau nhớ . Ai cũng cố nở một nụ cười hạnh phúc, bắt tay, những cái ôm ấm áp và chia sẻ cái se lạnh của cái Tết ở nước ngoài, rồi lần lượt đi quanh phòng, xông đất, chúc tết. Tấm thiệp mừng năm mới có chữ ký của du học sinh Việt Nam năm ngoái. Ảnh: Hồ Bắc .

Nụ cười sẻ chia vẫn thường trực trên môi, vòng tay vẫn siết chặt nhưng ai cũng có chung một tâm trạng, một nỗi buồn không ai muốn nói. Trên máy bay 1, 2, 3 gặp một cô giáo người Úc, tôi chạnh lòng khi không được nghe những câu chúc Tết, rồi chợt nhận ra và tự an ủi mình rằng: Đi lễ hội mùa xuân thì biết đâu Tây phương. Chỉ có một số sinh viên Việt Nam bay cùng một lúc, gặp lại, chúc tụng, bắt tay nhau mà lòng thấy ấm áp một chút.

Năm nay lại là Tết, nhưng buồn nhất là thê thảm nhất, đội hình tan vỡ. , Chỉ có khoảng 10 người tiếp tục được đào tạo. Một tháng trước, mọi người đều hy vọng có thể về quê nghỉ lễ. Cuối cùng thì họ vẫn phải ở lại, không ai thèm nói đến chuyện Tết. Bữa cơm trưa ai đó vô tình nhớ ra hôm nay là ngày tiễn ông Táo về chầu trời, ai nấy đều nhìn nhau, hình như ai cũng muốn nói điều gì đó nhưng đành ngậm ngùi “cúi đầu” ăn cơm. Phai dần.

Kết thúc chuyến tập huấn ai cũng muốn được xếp lịch bay trong dịp Tết, không ai muốn ở nhà vì sẽ càng buồn và nhớ Việt Nam, nhưng tôi không thể nghĩ về nó khi tôi lang thang Những việc tôi chuẩn bị cho Tết: dọn dẹp nhà cửa, gói bánh tét, trang hoàng bàn thờ tổ tiên …

Đọc những bài báo về người dân ven sông Hồng, Tết đến mới cảm nhận được, không có Tết, tôi vẫn còn may mắn hơn nhiều người. Tôi không còn than vãn nữa, tôi mong ngày này không còn xa. Mong mọi người cùng gia đình trải qua một mùa Xuân vui vẻ, mọi người có được niềm vui đoàn tụ và một cái Tết an lành, hạnh phúc.

Và chúc những bạn xem “máy bay ở nhà, thiên đường ở nhà” sẽ luôn hạ cánh vui vẻ!

Hồ Bắc

Bạn có ăn Tết ở nước ngoài không? Hãy chia sẻ cảm xúc và hình ảnh của bạn tại đây.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *