Năm huấn luyện viên nước ngoài. Bạn ấn tượng với ai nhất?
– Khi khoác áo đội tuyển quốc gia, tôi đã có cơ hội làm việc với 5 huấn luyện viên nước ngoài. Người Anh Colin Murphy (Colin Murphy), hai người Brazil Edson Tavares (Edson Tavares) và Dido (Dido), nhưng Karl-Heinz Weigang (Karl-Heinz Weigang) Giáo sư (Đức) và Alfred Riedl (Áo) để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Chúng mang phong cách Châu Âu lịch lãm và rất khoa học. Hai người họ luôn mang theo một cuốn sổ bên mình để ghi lại mọi chi tiết, chẳng hạn như chế độ ăn uống của cầu thủ. Người châu Âu rất nhạy cảm với trẻ con, như ho ở chỗ đông người, ăn vạ thế nào… Tôi không so sánh được, nhưng nhiều HLV già thường bất ngờ vào phòng cầu thủ hỏi cái nào. . Các huấn luyện viên nước ngoài thì khác và luôn tôn trọng quyền riêng tư của các cầu thủ.
– Sau năm đó, anh bước vào những năm cuối cùng của sự nghiệp. Trong trận đấu năm cuối cùng của anh ấy, có một tình huống: Mặc dù anh ấy đã chia tay sân đấu vào năm 2003, nhưng anh ấy đột ngột trở lại sáu tháng sau đó. Điều gì đằng sau câu chuyện này?
– Năm 2003, tôi dự định nghỉ ngơi. Vì tôi 33 tuổi, mới lập gia đình, và cũng gặp chấn thương. Tôi đã phải phẫu thuật bốn lần đầu gối và mũi. Ngoài ra, thế hệ kế cận của tôi là Trương Việt Hoàng, Đức Thắng, Như Thuần, Bảo Khanh, Quốc Trung và các cầu thủ khác. Tôi nghĩ mình đã chơi đủ và đã đến lúc nghỉ ngơi.
Nhưng cho đến năm 2004, Thể Công có lúc thi đấu kém cỏi, đứng áp chót, có nguy cơ xuống hạng. Người đứng đầu câu lạc bộ đã đến nhà để thuyết phục tôi trở lại thi đấu, và tôi đã đồng ý. Nửa sau hiệp 2, đội lấy đà tiến vào tốp 5. Năm đó, tôi ghi 5 bàn và kiến tạo 6 lần. Đáng tiếc, đội bóng đã để thua Cảng Sài Gòn ở lượt cuối nên không thể lọt vào top 3 chung cuộc. Sau trận đấu, lãnh đạo ngành họp kiểm điểm, anh em phải làm việc cả tháng trời, phong độ như nhau vì tinh thần cả mùa giải có vấn đề. Lần này tôi quyết định giải nghệ và không thể chơi game chuyên nghiệp nữa.
Sau khi chơi bóng, Hong Song đã tìm được hạnh phúc mới trên sân golf. Nhiếp ảnh: Chevro .

– được coi là tượng đài của bóng đá Việt Nam, nhưng tại sao anh lại nổi bật ở V League – không giống như các đồng đội cũ như Lê Huỳnh Đức, Trương Việt Hoàng, Nguyễn Đức Gagner …
– Thực ra, sau một thời gian dài, tôi quyết định không dẫn dắt đội V League. Tôi chỉ thích chơi bóng đá trẻ. Ngay cả khi tôi nhận được lời đề nghị từ một câu lạc bộ chuyên nghiệp, tôi cũng chưa bao giờ làm vậy. Nhân vật của tôi không phù hợp với nghề đào tạo. V-League khốc liệt, bon chen trong xã hội phát triển chóng mặt, tôi không giống tôi. Cho đến nay, đây là lý do duy nhất khiến tôi không được dẫn dắt V League. Trên thực tế, tôi đã làm huấn luyện viên được gần 20 năm. Năm 2002, tôi chơi cho Thể Công và khoác áo đội B. Ví dụ, đội chủ nhà sẽ tham gia trận đấu vào Chủ nhật, và đội B sẽ tham gia trận đấu vào ngày hôm trước. Tôi cũng đã từng trải qua các đội U11, U13, U17, U19 và U21. Sau này, tôi cũng làm trợ lý và cố vấn cho Viettel ở bộ phận đầu tiên cùng với anh Đỗ Mạnh Dũng.
Cách đây vài năm, tôi nhận được lời mời từ các CLB Xin Thành Hà Tĩnh, Ninh Bình và Hà Nội. Các quan chức được bầu Jian. Bao Jian thậm chí còn mời tôi đến nhà để cung cấp hợp đồng. Nhưng lúc đó tôi chưa có đủ kinh nghiệm và kiến thức. Áp lực giữ quân ở V League là rất lớn. Tôi cũng mong mình có thể sống chết với Công, cũng mong sau này được dẫn dắt Công. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến một đội khác. Từ rất nhỏ, tôi đã nảy sinh tình cảm với môi trường bóng đá quân đội. Đối với tôi, phá vỡ nơi này là một loại suy nghĩ, một loại suy nghĩ và một loại hy sinh.
Ngọc