Năm 1987, Vũ Bích Hường khi đó mới 18 tuổi đã lập kỷ lục quốc gia về cự ly 100m rào. Tuy nhiên, “Chuyện cơm áo gạo tiền” nhanh chóng bỏ quên thành công bước đầu. Khi đó, các môn thể thao thành tích cao không thể tạo ra đủ thu nhập cho các vận động viên. Hai năm sau, cô lên xe hoa và sinh em bé. Mối lương duyên dang dở của cô với điền kinh dường như đã thành dĩ vãng.
Tuy nhiên, niềm đam mê tốc độ dần phai nhạt, khiến cô phải đưa ra quyết định lịch sử: quay trở lại thời kỳ đầu của điền kinh, mọi thứ không phù hợp với mẹ cô, một trong số đó là do sức khỏe của cô giảm sút. Nhưng bằng nghị lực sống phi thường và sự ủng hộ của gia đình, cô đã nhanh chóng lấy lại được vẻ rạng ngời. Bích Hường từng đoạt HCV 100m vô địch quốc gia năm 1992. Một năm sau, cô lần đầu tiên tham dự SEA Games.
Thời kỳ đỉnh cao của Vũ Bích Hương là SEA Games 1995, cô bất ngờ đánh bại Elma Muros, tay vợt người Philippines, lúc đó được coi là “người hùng solo” Đông Nam Á, lập kỷ lục 13,69 giây. Tấm HCV năm nay đã mang đến cho điền kinh Việt Nam một chương mới. — -Vũ Bích Hường một giờ, một vàng, bốn bạc và một đồng tại Đại hội thể thao Đông Nam Á. – Hình ảnh anh khóc vì hạnh phúc xuất hiện liên tục, thậm chí còn trở thành thần tượng trong các chương trình thể thao Việt Nam vài năm sau đó. Tại Đại hội thể thao Đông Nam Á 1997, người ta vẫn rơm rớm nước mắt, nhưng Vũ Bích Hường đã khóc vì thua tay vợt nhập tịch Mỹ gốc Thái Trecia Robert. Trong cuộc chạm trán sau đó, cô tiếp tục thua Teresia. Tuy nhiên, tấm huy chương bạc tại Đại hội thể thao Đông Nam Á lần thứ 22 khi bước sang tuổi 35 của Vũ Bích Hường mới thực sự đặc biệt, thậm chí xưa nay hiếm.
Năm 2009, khi Bích Hường trở lại đường đua vô địch quốc gia sau trận ra quân, thế giới thể thao Việt Nam ngỡ ngàng vì việc sinh con thứ hai bị gián đoạn ba năm. Điền kinh là môn thể thao đòi hỏi tốc độ, sức bền và sức bền tuyệt đối nên các vận động viên thường không có không gian để “tứ tuần” choáng ngợp. Chính những đặc điểm đó đã hun đúc nên những nỗ lực đáng khâm phục của Bích Hường.
Cuộc sống nhiều hoạt động
Sau khi giã từ sự nghiệp thể thao, vầng hào quang đã qua. Dần hoài Vũ Bích Hường. Danh vọng phải vứt bỏ và những lo toan dồn nén trên đôi vai mảnh mai nhường chỗ. Ở đời thường, Bích Hường (Bích Hường) dường như là một người phụ nữ bất hạnh.
Cách đây 6 năm, cậu con trai út của cô bỗng trở nên hiếu động về sức khỏe. Sinh ra một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, nhưng chỉ vì cô giáo phạt vào nhà tắm quá nhiều khiến cháu bé cảm thấy hoảng sợ và phát ốm. Sự giàu có của gia đình hai vợ chồng đến từ việc đội nón ra đi kiếm tiền chữa bệnh cho con. Hai vợ chồng thậm chí phải bán mảnh đất ven Hồ Tây. Cuộc sống đã khó lại càng cơ cực hơn.
Nhưng đây dường như là khởi đầu cho một chuỗi gian nan mà nhà cựu vô địch đường đua ĐNÁ phải chịu đựng. Ở thời điểm dễ bị tổn thương nhất, phụ nữ vẫn cần phải che chở để bảo vệ chồng. Năm 2012, chồng cô qua đời vì bệnh ung thư phổi. Sinh thời, ông là một người chồng ngoan đạo, lên chức mẹ suốt những năm bà Vũ Bích Hường thường xuyên ra ngoài tập thể thao.
Vầng hào quang của quá khứ đã trở nên ảm đạm. Đối với cựu VĐV sinh năm 1969, cuộc sống hiện tại đang rất khó khăn. Ảnh: Lâm Thọ-Để có cho mẹ con chị một nơi ở thơm mùi khói bụi, chồng chị đã phải chạy đôn chạy đáo mới có cơ hội mua được những khu chung cư giá rẻ ở TP. Càng đỏ (Gia Lâm). Căn nhà do Trung tâm Huấn luyện và Thi đấu Hà Nội mua đặc biệt cho gia đình anh. Họ phải trả gần 8 triệu đồng mỗi tháng trong 10 năm. Nhưng do không có tiền trả nên 3 năm sau khi ký hợp đồng, gia đình bà đã nợ gần 300 triệu đồng.
Tất cả các con đều bị bệnh nặng, và sau đó chồng bà qua đời vì bệnh ung thư, mắc phải những khoản nợ khổng lồ. Trước hết, nếu không có nghị lực phi thường, chắc chắn Vũ Bích Hường sẽ gục ngã. Trời dường như đối xử công bằng với cô ấy. Vài tháng sau khi chồng mất, bệnh tình của cậu con trai ngày một thuyên giảm. Con trai cả N
Ngọc Quang đoạt HCV điền kinh trong ngày sinh nhật của bố. Huy chương vàng quốc gia đầu tiên trong sự nghiệp của anh rất đáng để ăn mừng, nhưng Hồng Én và con gái chỉ biết khóc và ôm hôn. Mỗi khi nhắc đến Quang, bà Hương lại tự hào về tốc độ đáng ngạc nhiên của con trai mình giữa những chông gai mà bà theo đuổi trong sự nghiệp thể thao 21 năm của mình.Khi mọi sóng gió đã nguôi ngoai, nỗi bất hạnh vẫn còn đó thì số phận lại một lần nữa khơi gợi cho người phụ nữ vẻ mặt nghiêm nghị. Lần này bạn đang phải gánh chịu tai họa. Cuối năm 2014, trên đường đi làm về chị bị tai nạn khiến cột sống bị thương. Đốt sống số 4 và số 5 bị lệch, dây thần kinh bị chèn ép, chân trái bón và ngày càng teo. Cái chân này thẳng tắp, phần lớn thịt teo lại mất cảm giác khiến tay chỉ có chút tê dại. Người phụ nữ giàu nghị lực đã phải nằm, ngồi và đối mặt với nguy cơ bại liệt. Dù bị ảnh hưởng bởi tinh thần “thép” trong thể thao, Xiang En vẫn không kìm được nước mắt về số phận của mình. -Sự trỗi dậy của quyền lực -Sau bao sóng gió cuộc đời, người phụ nữ từng được mệnh danh là “linh dương đen” đã hình thành cơ chế tự vệ trước mọi đau khổ. Nước mắt không có nghĩa là sụp đổ. Dường như không có khó khăn gì để đánh gục ý chí kiên định của anh. Sau khi tai nạn xảy ra, do có một số người quen giới thiệu nên chị Hương được một thầy lang đưa đi châm cứu và kê đơn thuốc. Sau khi điều trị liên tục, sức khỏe của anh đã dần hồi phục. Cô ấy có thể đi một mình bằng nạng. “Hôm nay tôi có thể đi lại bằng đôi chân của mình. Bác sĩ nói nếu mọi việc như thế này suôn sẻ thì tháng sau sẽ ổn”, cô vui vẻ nói, ánh mắt tràn đầy ánh sáng. “Trong thời gian điều trị, tôi vẫn được hưởng nguyên lương, lãnh đạo Liên đoàn điền kinh Hà Nội, bạn bè, đồng nghiệp cũng thường xuyên đến thăm hỏi, giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi quyết tâm chữa khỏi bệnh để có ngày trả ơn. – Một niềm vui nữa của chị là con trai út (11 tuổi) ngày càng ốm yếu .. Chị cho biết: “Cháu ngoan lắm, lúc cao hứng chỉ nổi cáu. Dù có lúc anh đòi chơi game, cãi mẹ khi mẹ không chấp nhận gì nhưng tôi vẫn rất vui, vẫn mong sức khỏe của anh dần ổn định. “
Ngoài ra, Faith Huong là con trai cả của Ngọc Quang, hiện đang là sinh viên năm 3 của trường Đại học TDTT Bắc Ninh. Quang đã thi 110 m tại Đại hội thể thao Đông Nam Á lần thứ 28 và đã vượt qua nam Cô rất căng thẳng trước những chướng ngại vật, Quang dù không đủ trình độ nhưng vẫn lạc quan: “Tôi không thất vọng. Trước khi đi, tôi là cô ấy. Gửi tin nhắn văn bản nhiều nhất có thể. Tôi không bao giờ đòi huy chương, tôi chỉ muốn con tôi biết vươn lên. Sau thất bại. “Đối với chị Hồng, ánh hào quang ngày xưa giờ gần như không còn. Cái cô ấy cần là biết làm sao để có tiền chữa trị bệnh tật, đi lại tập luyện tiếp tục, lo cho em út còn bệnh và trả tiền nhà. Cuộc sống thật chậm rãi, khi còn chạy đua, tôi chỉ cần đứng dậy một chút là vượt chướng ngại vật hơn một mét trên đường đua, còn bây giờ tôi chỉ có thể đi từng chút một. Có rất nhiều biến cố và thử thách không thể đánh gục bạn, vì vậy những khó khăn này chắc chắn bạn sẽ vượt qua được.
Anh DũngVideo: Chen Huan