Hồng Song: “Tính tôi không hợp với V League”

Trong cuộc trò chuyện với VnExpress, cựu danh thủ Hồng Sơn. Ảnh: Ngọc .

– Trong lịch sử, lần đầu tiên Viettel vô địch V League. Cá nhân cựu cầu thủ Thể Công, anh đón nhận sự kiện này như thế nào?

– Tôi và những người yêu mến Thể Công và bóng đá Việt Nam nói chung rất mong chờ những điều mới mẻ. Trong những mùa giải vừa qua, chúng ta chứng kiến ​​sự trỗi dậy của các CLB V-League có tên tuổi và các CLB được đầu tư bài bản ở V-League như Hà Nội, Đà Nẵng, Bình Dương. Vì vậy, trận tranh ngôi vô địch năm nay là một bước đột phá của Vettel và bóng đá.

Tôi nói “đột phá” với Vettel, vì khi tôi tham dự V League 2019, mục tiêu của đội trong ba năm đầu là trụ hạng. Sau đó, nhóm sẽ đầu tư để đạt được thành công. Nhưng chỉ hai năm sau, Vettel đã đạt được một số thỏa thuận chất lượng với thủ môn, tiền vệ, hậu vệ, tiền vệ và ngoại binh. Ngoài ra, nhiều cầu thủ trẻ của Vettel cũng đang trưởng thành hơn như Tian Yong, Deqin, Huang De, Du Zhong, Tian An. Bạn đánh giá thế nào về vai trò của một người bạn cũ?

– Vietnam Wong năm nay có đủ các yếu tố: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, may mắn. Anh đã thành công như mong đợi. Việt Hoàng vô địch quốc gia cùng Thể Công năm 1998, sự nghiệp của anh càng lên như diều gặp gió, và năm nay anh cũng giành chức vô địch giải đấu trên cương vị HLV trưởng của Viettel. Đây là một thành công lớn.

– Những năm sau khi nghỉ hưu trông không khác mấy so với quá khứ. Vẫn xịt toàn thân, tạo kiểu và tóc như thế này?

– Tôi muốn biết nếu bạn còn nhớ, nhưng bạn bè và gia đình tôi gọi tôi là con trai “công chúa”. Nhà tôi ở đường Hengbang, từ xưa đến nay vẫn còn tiệm bán đồ cưới. Khi tôi còn trẻ, đôi khi tôi và bạn bè lấy quần áo cô dâu và chú rể trong tủ ra. Mọi người chia sẻ để thử cái này cái kia. Lúc đó tôi cũng mập lắm, mập lắm. Khi mặc váy cưới, tôi trông như một cô gái. Bạn thường cười tôi và gọi tôi là “công chúa” vì vẻ ngoài của tôi.

Một phần lý do là tính tôi luôn ngọt ngào, không bao giờ to tiếng, tự cao. Về sau, về mặt chuyên môn, tính cách này cũng ảnh hưởng đến lối chơi của cô. Mặc dù các cầu thủ thường cởi áo trong quần nhưng tôi luôn ăn mặc phù hợp. Nếu có thể, tôi thường xịt lên tóc để làm sạch hoặc thoa một chút nước hoa. Tôi vẫn phát triển thói quen này trong lối sống của mình.

– Bạn có nghĩ cách chăm sóc này là đặc biệt đối với những người sinh ra và lớn lên ở khu phố cổ Hà Nội?

– Nhà mình từ đường Đinh Tiên Hoàng lên tầng 2 tiệm Phở Thìn nay gần với Hầm Cá Mập. Vào những năm 1960, cha tôi đã may mắn mua được một ngôi nhà ở Hangbang và ngôi nhà ngày nay là như vậy. Đây là lý do tại sao mọi người gọi tôi là một người bản xứ của phố cổ. Gia đình tôi có truyền thống chụp ảnh mỹ thuật từ bao đời nay và có một chuỗi cửa hàng chụp ảnh theo phong cách phương đông. Cha tôi là một nhiếp ảnh gia miền Trung, mong muốn sáu người con nối nghiệp. Anh trai tôi theo con đường nghệ thuật, nhưng lại chọn âm nhạc. Anh thứ hai của bóng đá.

Tôi là con trai thứ tư, và anh thứ năm đã cố gắng vào phòng tối của bộ phim và cũng đã thử sức. Tuy nhiên, tôi nghĩ đây không phải là một sự nghiệp sôi nổi và thú vị, khác xa với những trò chơi bóng đá mà chúng tôi chơi mỗi khi rảnh rỗi. Nói chung, nhiếp ảnh đòi hỏi sự kỹ lưỡng, hy sinh chứ không chỉ là đam mê.

Ở giai đoạn này của xã hội, những người trẻ chỉ có ba sở thích: bóng đá, võ thuật và guitar. Khi còn nhỏ, tôi đã mang theo cây đàn guitar của mình tại nhà của chú Haituwa, một trong những giáo viên dạy guitar nổi tiếng trong quá khứ. Nhưng người học biết rằng họ thích hợp để chạy và nhảy, nhưng họ không thể bó buộc vào một nơi. Vỉa hè rất rộng và đất thưa. Bóng đá có thể được chơi ở bất cứ đâu. Chỉ cần có quả bóng nhựa hoặc đồ hình tròn là chúng ta có thể chơi được .—— Trong trí nhớ của bạn, những kỷ niệm về Hà Nội những năm 70, 80 là gì?

– Tôi đã dành toàn bộ cuộc đời của mình để sử dụng phiếu giảm giá để mua gas, dầu và thực phẩm. Đó là một thời kỳ khó khăn cho toàn xã hội. Có nhiều con nên ăn ngon đã khó chứ chưa nói đến ăn ngon.

– Vào thời điểm đó, hầu hết tất cả các hộ gia đình đều có “tủ phát điện”. Nó như thế này: người lớn tuổi có một chiếc áo sơ mi, và khi anh ta mặc nó cho cả tuổi của mình, anh ta đưa nó cho ông nội thứ hai của mình. Bằng cách này, những chiếc áo sơ mi được chuyển cho lũ trẻ và xếp vào ngăn kéo từ trên xuống dưới. Có áo sơ mi thủ côngt 5 năm. Mỗi người chúng tôi chỉ có một chiếc, nhiều nhất là hai chiếc quần tây, không dám giặt, phải treo móc cả tuần trời để “dùng dần”. Liên đoàn bóng đá Đông Nam Á là 1 trong 6 trung vệ xuất sắc nhất lịch sử các kỳ AFF Cup. Ảnh: AFF .

– Cơ duyên nào đưa anh đến với bóng đá?

– Trẻ em thời đại của tôi, ai cũng mặc trang bị lái mô tô quân sự và thần tượng Công – Cao Cường và Anh- huyền thoại. Đó là một ơn trời cho chúng tôi vào thời điểm đó. Có lẽ đây là một phần động lực thúc đẩy tôi tiếp tục sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp.

Năm 1980, tôi nghe tin Kong Cong đã đăng ký. Từ năm 1969 đến năm 1971, mọi người nhanh chóng đi thi. Vào thời điểm đó, có rất nhiều bài thi đăng ký đến mức có khi bạn phải xếp hàng cả tuần mới được chụp hình. Người thầy của trinh sát tiếp tục tập hợp 5 người bạn lại với nhau thành một tổ đội và đấu trực tiếp với nhau. Ở mỗi vòng, giáo viên sẽ xem thí sinh phối hợp như thế nào và loại bỏ kỹ năng cá nhân của họ. May mắn thay, tôi đã lọt vào vòng 4 thành công và được thầy gọi điện xin địa chỉ, thông tin cá nhân.

Khoảng một tuần sau, tôi tiếp tục chạy thử, anh ấy đã nhảy cao, nhảy cao. Bằng cách này, sức mạnh của bộ lọc tiếp tục, giảm khoảng 100 bạn bè. Tập 50 ngày chẵn, 50 ngày lẻ, chỉ được nghỉ ngày chủ nhật.

Trong ngày ra quân này, các bạn trẻ từ 10 đến 20 tuổi được học các lớp tài năng nghiệp dư và đào tạo trình độ hạng 2. Từ 10 đến 15 tuổi, chúng tôi luyện tập ba lần một tuần. Từ 15 đến 17 tuổi, tăng dần số lượng bài tập. 17-18 tuổi, chúng tôi chính thức đi thu thập thức ăn của nhóm Công thứ hai. Khoảng thời gian từ 18 đến 20 năm khó khăn hơn vì đã đến lúc nhập ngũ, mỗi người đều bước vào một thời kỳ mới, đầy tò mò về thế giới bên ngoài, và vì thế cũng đầy thú vị. Trong quá trình đào tạo tài năng không chuyên, việc kiểm tra được tiến hành định kỳ sáu tháng đến một năm. Những người không có chuyên môn, thể lực hoặc đạo đức sẽ bị loại khỏi cuộc thi. Trong những năm này, nhiều người đã bỏ học, quay lại trường học và chuyển sang làm nghề khác. Trong giai đoạn này, tôi tích lũy kiến ​​thức về kỷ luật và chiến thuật. Những người lớn tuổi quan sát lớp kế tiếp và sau đó xem họ sẽ chọn ai để đứng lên. Trong nhóm tuổi của tôi, tôi là một trong ba thành viên của đội đầu tiên và là đội đầu tiên chính thức tham gia sau này.

– Sau đó, đâu là những cột mốc đánh dấu sự phát triển và thăng trầm? Công việc của bạn?

– Năm 1990, 20 tuổi, tôi gặp Công an Thanh Hóa và đánh đỉnh đầu tiên. Đây là lần đầu tiên tôi tham gia Hàng Đẫy với tư cách là một cầu thủ Thể Công chuyên nghiệp. Anh trai của một người bạn tặng tôi một đôi giày trắng mà anh ấy vẫn thường sử dụng. Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì có một đôi giày đá bóng là rất quý giá. Trong trận đấu này, tôi đã bị đánh bại bởi các võ sĩ Hong Zhengxiong, Duan Tang Tang và Mankiw, và cảm giác đó càng đặc biệt hơn. Tôi nhớ từng bước chiến thắng 1-0 ngày hôm đó.

Sau đó, năm 1998, Việt Nam đánh bại Thái Lan với tỷ số 3-0 ở Tiger Cup. Kỷ niệm này theo sau thế hệ cầu thủ của chúng tôi. Cả cuộc đời. Đó là thương hiệu đầu tiên đánh dấu sự thay đổi rất lớn của bóng đá Việt Nam trước “người anh em” Thái Lan trong khu vực. Trước đó, chúng tôi rất sợ hãi và không đá, chỉ thua xổ số. Khi đó, thế hệ Thái Lan đồng đều, kinh nghiệm và bài bản hơn. Họ nói những điều vô nghĩa. Sự đồng đều giữa thủ môn, hậu vệ, tiền vệ và hộ công khiến lực lượng dự bị khi thay người của đội chủ nhà là rất lớn. Kể từ những năm 1990, khoa học thể thao ở Thái Lan cũng được đặc biệt chú trọng.

– Nhưng trong trận chung kết Tiger Cup 1998, Việt Nam đã để thua Singapore. Một số người chơi tham gia trò chơi sau đó cho biết họ đang tính chuyện bỏ cuộc vì chưa vượt qua được cú sốc tâm lý. Làm thế nào để bạn đối phó với thất bại này?

– Đối thủ mạnh nhất trong trận là Thái Lan, chúng tôi đã thắng. Và vì chiến thắng của đội mạnh hơn, anh em cảm thấy áp lực và sốt ruột. Singapore phòng ngự nhiều lớp, chiến đấu chặt chẽ không sao thoát ra được. Trong thời gian này, chúng tôi biểu hiện các triệu chứng tâm lý, háo hức tấn công, nhưng không có sự gắn kết hoặc liên tục. Tất nhiên, tôi có liên quan nên tôi cũng rất thất vọng và nản lòng. Nhưng tôi không thể bỏ game vì game. Năm đó tôi 28-29 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất cho sự nghiệp của tôi. Tôi tự nhủ phải vực dậy và vượt qua nỗi buồn. Vào thời điểm đó, vị trí của tôi là lãnh đạo và trụ cột của đội, tôi không có đủ kỹ năng tư duy. Suy cho cùng đây cũng chỉ là một trận bóng .—— Trong thời gian khoác áo ĐTQG, đội tuyển Việt Nam đã trảiNăm huấn luyện viên nước ngoài. Bạn ấn tượng với ai nhất?

– Khi khoác áo đội tuyển quốc gia, tôi đã có cơ hội làm việc với 5 huấn luyện viên nước ngoài. Người Anh Colin Murphy (Colin Murphy), hai người Brazil Edson Tavares (Edson Tavares) và Dido (Dido), nhưng Karl-Heinz Weigang (Karl-Heinz Weigang) Giáo sư (Đức) và Alfred Riedl (Áo) để lại ấn tượng sâu sắc nhất. Chúng mang phong cách Châu Âu lịch lãm và rất khoa học. Hai người họ luôn mang theo một cuốn sổ bên mình để ghi lại mọi chi tiết, chẳng hạn như chế độ ăn uống của cầu thủ. Người châu Âu rất nhạy cảm với trẻ con, như ho ở chỗ đông người, ăn vạ thế nào… Tôi không so sánh được, nhưng nhiều HLV già thường bất ngờ vào phòng cầu thủ hỏi cái nào. . Các huấn luyện viên nước ngoài thì khác và luôn tôn trọng quyền riêng tư của các cầu thủ.

– Sau năm đó, anh bước vào những năm cuối cùng của sự nghiệp. Trong trận đấu năm cuối cùng của anh ấy, có một tình huống: Mặc dù anh ấy đã chia tay sân đấu vào năm 2003, nhưng anh ấy đột ngột trở lại sáu tháng sau đó. Điều gì đằng sau câu chuyện này?

– Năm 2003, tôi dự định nghỉ ngơi. Vì tôi 33 tuổi, mới lập gia đình, và cũng gặp chấn thương. Tôi đã phải phẫu thuật bốn lần đầu gối và mũi. Ngoài ra, thế hệ kế cận của tôi là Trương Việt Hoàng, Đức Thắng, Như Thuần, Bảo Khanh, Quốc Trung và các cầu thủ khác. Tôi nghĩ mình đã chơi đủ và đã đến lúc nghỉ ngơi.

Nhưng cho đến năm 2004, Thể Công có lúc thi đấu kém cỏi, đứng áp chót, có nguy cơ xuống hạng. Người đứng đầu câu lạc bộ đã đến nhà để thuyết phục tôi trở lại thi đấu, và tôi đã đồng ý. Nửa sau hiệp 2, đội lấy đà tiến vào tốp 5. Năm đó, tôi ghi 5 bàn và kiến ​​tạo 6 lần. Đáng tiếc, đội bóng đã để thua Cảng Sài Gòn ở lượt cuối nên không thể lọt vào top 3 chung cuộc. Sau trận đấu, lãnh đạo ngành xem xét lại trận đấu, anh em phải làm việc cả tháng trời vì phong độ như nhau vì tinh thần cả mùa giải có vấn đề. Lần này tôi quyết định giải nghệ và không thể chơi game chuyên nghiệp nữa.

Sau khi chơi bóng, Hong Song đã tìm được hạnh phúc mới trên sân golf. Nhiếp ảnh: Chevro .

– được coi là tượng đài của bóng đá Việt Nam, nhưng tại sao anh lại nổi bật ở V League – không giống như các đồng đội cũ như Lê Huỳnh Đức, Trương Việt Hoàng, Nguyễn Đức Gagner …

– Thực ra, sau một thời gian dài, tôi quyết định không dẫn dắt đội V League. Tôi chỉ thích chơi bóng đá trẻ. Ngay cả khi tôi nhận được lời đề nghị từ một câu lạc bộ chuyên nghiệp, tôi cũng chưa bao giờ làm vậy. Nhân vật của tôi không phù hợp với nghề đào tạo. V-League khốc liệt, bon chen trong xã hội phát triển chóng mặt, tôi không giống tôi. Đây là lý do duy nhất đến giờ tôi không dẫn dắt đội V League. Trên thực tế, tôi đã làm huấn luyện viên được gần 20 năm. Năm 2002, tôi chơi cho Thể Công và là thành viên của đội B. Ví dụ, đội chủ nhà chơi vào Chủ nhật, và sau đó đội B chơi trận vào ngày hôm trước. Tôi cũng đã từng trải qua các đội U11, U13, U17, U19 và U21. Sau này, tôi cũng làm trợ lý và cố vấn cho Viettel ở bộ phận đầu tiên cùng với anh Đỗ Mạnh Dũng.

Cách đây vài năm, tôi nhận được lời mời từ các CLB Xin Thành Hà Tĩnh, Ninh Bình và Hà Nội. Các quan chức được bầu Jian. Bao Jian thậm chí còn mời tôi đến nhà để cung cấp hợp đồng. Nhưng tôi không có đủ kinh nghiệm và kiến ​​thức vào thời điểm đó. Áp lực giữ quân ở V League là rất lớn. Tôi cũng mong mình có thể sống chết với Công, cũng mong sau này được dẫn dắt Công. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến một đội khác. Từ rất nhỏ, tôi đã nảy sinh tình cảm với môi trường bóng đá quân đội. Đối với tôi, phá vỡ nơi này là một loại suy nghĩ, một loại suy nghĩ và một loại hy sinh.

Ngọc

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *